VĐ.GCX – Một cách đơn giản để hạnh phúc là trân trọng những gì mình đang có.


Vậy là cậu đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp cuối khóa. Tuần trước, cậu có xin phép ba và mẹ, khi nào thi tốt nghiệp xong thì về miền tây thăm ông bà ngoại, thế là cậu đã được như ý nguyện. Cậu ngồi trên chiếc ô tô 7 chỗ cùng với anh hai, chị ba và ba mẹ, cậu cảm thấy mình hạnh phúc rất nhiều so với tụi bạn đồng trang lứa.

“Người hùng thế kỷ” là tên Facebook của cậu mà bốn năm trước cậu đã lập cho mình. Ban đầu, cậu chỉ kết bạn với tụi bạn học cùng lớp, nhưng sau này, vì nhu cầu trao đổi của tuổi học trò và đặc biệt là thích tìm cảm giác mới lạ mà cậu hay chia sẻ với các bạn trên Face, nên cậu đã không ngần ngại kết bạn với các anh chị lớn hơn mình vài tuổi, thậm chí có người đã ngoài sáu mươi, cậu gọi những bạn ấy là “bạn sành đời”.

Từ khi cậu có 500 người bạn trên Face thì cậu đã quên hẳn đi những người bạn học cùng lớp. Sáng nào cậu cũng có mặt tại lớp sớm nhất, nhưng chẳng ai biết cậu có mặt. Cậu nằm dài ra trên nền gạch cuối lớp, tay cầm chiếc máy thông minh lướt liên tục, đó là thói quen mà cậu cho là “sống phải biết quan tâm đến những người xung quanh mình”. Kỳ thi tốt nghiệp đã đến, cậu cũng chẳng bận tâm, vì bẩm tánh cậu là người thông minh, học bài chỉ mấy phút là thuộc, cậu cứ đinh ninh là mình sẽ thi đậu. Chỉ còn một ngày nữa là ngày thi đầu tiên bắt đầu, lúc này, cậu tìm đến mấy đứa bạn thân để hỏi tài liệu, nhưng không kịp, tài liệu quá nhiều. Cậu trấn an, mở Face, trả lời tin nhắn của mấy người “bạn sành đời”, em sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi này.

Ngày đầu tiên, cậu bước vào phòng thi với tâm trạng bất an, trong đầu cậu không có một chữ nào cả, kết quả sẽ như thế nào, mặt tái xanh, mồ hôi trên người cậu tuôn ra như mưa. Phen này “người hùng thế kỷ” sẽ ra sao đây? Cậu thầm thì. Kết quả không khả quan, cậu chỉ viết được nửa mặt giấy, hình như đó chỉ là bài luận ngắn về mùa thi, cậu không làm bài được, cậu thừa biết số điểm của bài thi này. Hôm ấy, cậu ra về với nét mặt buồn bã và luôn cúi đầu trước mọi người, cậu đã sai.

Rồi ngày thi thứ hai cũng đã kết thúc, kết quả khả quan hơn, cậu tin mình sẽ đạt điểm cao, vì cậu đã thức suốt một đêm để học bài.

Kể từ đó, cậu cũng không còn quan tâm mấy đến trang face book của mình nữa, cậu bắt đầu biết quan tâm đến những người xung quanh bằng xương bằng thịt bên cạnh cậu, chứ không phải bằng hình ảnh trên chiếc máy thông minh. Cậu đã có được những ngày hạnh phúc thật sự với mẹ, cha và anh chị của mình. Cậu đã có được bến đỗ bình yên nhất của cuộc đời, mà không phải ai cũng có được.

GÓC CẢM XÚC