Tất cả mọi thứ vật chất nó chỉ là giả tạo, không có gì là mãi mãi, cái này đẹp có cái kia đẹp hơn, mẫu này mới sẽ có mẫu mới hơn nếu cứ chạy theo những thứ xa hoa như vậy, mà quên rằng bên cạnh mình còn có những thứ quý giá hơn, thì thật không đáng. Hãy tự biết quý trọng những gì mình đang có, đừng để khi mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được. .


Có lẽ câu chuyện tôi sắp kể ra đây, một lần nữa làm tôi thức tỉnh, điều quan trọng nhất đối với tôi nó không phải tiền bạc, cũng không phải địa vị danh vọng, mà nó chỉ là những thứ nhỏ bé, nhưng khiến ta hạnh phúc cả đời, nếu biết quý trọng; và cũng có thể làm ta đau khổ suốt đời, nếu ta không nắm giữ lấy nó. Đó chính là tình thương gia đình. Câu chuyện sau đây sẽ nói lên điều đó. Đây là câu chuyện mà chính tôi đã trải qua:

– A lô, mẹ à! Mẹ đang làm gì vậy?

– Ừ! Mẹ đang hái rau ngoài vườn, chuẩn bị làm canh ăn trưa, con đã ăn uống gì chưa? Mẹ hỏi với giọng đầm ấm, quan tâm tới tôi.

– Dạ! Con ăn rồi ạ. À! mẹ cho con hỏi cái này ạ?

– Ừ! Nói đi con.

– Mẹ ơi! Dạo này, việc học của con có tiến triển tốt, nhưng con cần phải có điện thoại để tiện việc học hơn mẹ à, xài cái điện thoại này không lên mạng được, nên không học được, mẹ có tiền không, mua cho con một cái đi?

Mẹ tôi là dân quê thì tôi nói sao mẹ biết vậy thôi.

– Ừ! Thì giờ mẹ không có nhưng thôi mẹ sẽ cố gắng xoay, để cho con mua, mà phải cố gắng học tốt đấy nha.

– Vâng! Mẹ yên tâm đi!

Ba hôm sau, Mẹ tôi gọi điện lên, nói:

– Mẹ chuyển tiền cho con rồi đó, mẹ mượn bà con được 3 triệu thôi, con kiếm cái nào rẻ rẻ mà học được thì mua, còn tiền thì để lại ăn nha con.

Tôi nghe tới đây bực tức, nói:

– Mẹ nghĩ sao mà có 3 triệu mẹ cũng gửi? 3 triệu này không mua nổi cái cùi bắp, mẹ à!

Thế là tôi cúp máy. Mẹ tôi gọi lại:

–  Con cố gắng đi, thằng Hùng em con, nó còn đang mong có cái điện thoại xài, mà không có này con à, mẹ cũng muốn cho các con bằng bạn bằng bè, nhưng giờ hoàn cảnh gia đình mình như vậy con chịu khó nha con. Tôi lại cúp máy.

Hai ngày sau, mẹ tôi lại gọi lên bảo: Mẹ gửi thêm 3 triệu nữa là 6 triệu mua điện thoại, còn bao nhiêu để mua đồ dùng học tập. Thế là tôi chạy  ngay ra rút hết tiền vào thế giới di động sắm ngay con “OPPO F1S 5990” và trong đầu nghĩ giờ lên trường cầm điện thoại này khoe thì oai biết mấy. Ngày hôm sau, lên trường lấy chiếc điện thoại mới mua ra khoe với nhỏ bạn:

– Ê mày! Tao mới mua điện thoại nè mày, đẹp không?

– Trời ơi! Đồ nhà quê, giờ này người ta sài “IPHONE” hết rồi, giờ mầy còn đi xài mấy đồ Trung Quốc, nhỏ Hạnh kế bên nói.

Nghe nó nói xong, tôi chỉ muốn đấm nó mà thôi.  Từ hôm mua “OPPO F1S 5990” tôi cũng không gọi về nhà luôn. Thế rồi, trưa hôm đó tôi thấy mẹ gọi, tôi nghĩ chắc mẹ lại gọi hỏi việc học hành, với lại nói đạo lý với mình nữa đây, thôi tắt máy đi cho khỏe. Tôi bật chế độ im lặng và nằm xuống ngủ. Chợt tỉnh mắt, tôi nhìn đồng hồ, hiện 5h chiều, mở điện thoại ra thấy 20 cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi, lúc đó hơi hoang mang không biết nhà có xảy ra chuyện gì không, thì lại nhận thấy 4 tin nhắn:

– Anh đạt à! Em với mẹ lên thăm anh nè.

– Anh đang học à? Sao mẹ gọi không bắt máy?

– Em với mẹ đang ở bến xe miền Đông ạ.

– Anh ơi!

Sau  khi đọc xong tin nhắn tự nhiên tôi cảm thấy muốn rơi nước mắt, tôi gọi lại ngay cho mẹ, nhưng điện thoại báo “thuê bao của quý khách……..”. Ngoài trời bỗng dưng mưa tầm tã, sấm sét ì đùng, lại càng làm tôi thêm lo. Tôi xách xe đạp chạy một mạch ra bến xe, tìm hết các cổng không thấy mẹ và em tôi đâu. Tôi bắt đầu khóc, tôi sợ mất mẹ và mất em. Tôi vứt xe ngoài cổng chạy vô trong bến xe, gặp ai tôi cũng hỏi, nhưng đáp lại là những câu không biết, tôi tìm tới 8h tối không thấy, tôi muốn gục xuống đó. Và tôi lững thững vừa đi vừa khóc, chợt nhìn bên kia đường, thấy có 2 người đang ngồi co ro dưới gốc cây to nhìn rất giống mẹ và em trai tôi, theo phản xạ tôi chạy băng qua đường, mặc cho lúc đó rất nhiều xe đang chạy. Tôi chạy tới nơi thì đúng là mẹ và em trai tôi, tôi mừng hết nổi chạy lại ôm chầm mẹ và em trai khóc nức nở.  Nếu hôm nay mẹ và em tôi lỡ có xảy ra chuyện gì thì có lẽ cả cuộc đời này tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được, và tôi với mẹ cùng em trai đi về phòng trong niềm vui hạnh phúc.

Tất cả mọi thứ vật chất nó chỉ là giả tạo, không có gì là mãi mãi, cái này đẹp có cái kia đẹp hơn, mẫu này mới sẽ có mẫu mới hơn nếu cứ chạy theo những thứ xa hoa như vậy, mà quên rằng bên cạnh mình còn có những thứ quý giá hơn, thì thật không đáng. Hãy tự biết quý trọng những gì mình đang có, đừng để khi mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được.

Xuân Đạt