Trong tiếng chuông chùa đầy tỉnh thức, tôi nhìn lại những gì mình đã trải qua trong cuộc sống bề bộn nghĩ suy, những niềm vui, những nỗi buồn, những khó khăn, những trăn trở, tất cả dường như được xoa dịu, những nỗi buồn đã không còn quá buồn nữa, những khó khăn đã không còn khó khăn nữa, những trăn trở cũng đã không còn làm tôi phiền não. Tôi nhẹ bước trên con đường dẫn vào chánh điện, tất cả thật bình yên, bình yên từ cảnh vật đến cả tôi…

http://gpbuichu.org/bc_uploads/news/2015_10/00-00-tinh-thuc.jpg

Như đã hẹn trước, Tôi đến tìm cô vào một buổi chiều cuối tuần, nhưng lại thấy cửa nhà đóng kín như thể chủ nhân của nó đã đi đâu đó từ trưa vậy. Đang loay hoay lấy điện thoại gọi cô thì nghe giọng cô từ phía sau. Thì ra cô mới đi chùa về, trên người vẫn còn khoác chiếc áo lam đó thôi. Bấy giờ tôi mới chợt nhớ hôm nay là ngày mùng 1. Đã bao năm, dù bận bịu thế nào cô vẫn giữ thói quen đi chùa vào các ngày đầu và giữa tháng, cũng có khi không phải ngày nào trong hai ngày ấy cô vẫn khoác lên mình chiếc áo lam và mang theo ít hương hoa đến cúng Phật. Cô bảo cô tìm được ở đó sự tĩnh tâm đến lạ kì mà cô cũng không thể nào giải thích cho tôi hiểu được. Chỉ biết rằng mỗi khi bận lòng, cô lại tìm đến đấy, nghe tiếng chuông chùa, tiếng gõ mõ của các thầy, lòng cô bỗng thấy nhẹ tênh, bao nhiêu ưu lo phiền não bỗng chốc tan biến.

Cách đây hơn 10 năm, từ ngày chú bị tai biến, một tay cô vừa xoay sở kinh tế, vừa chăm lo cho chồng, cho con, lại thêm mẹ chồng cũng đã già yếu, có những lúc cô cảm thấy quá sức chịu đựng của mình. Hồi chú mới bệnh, cô suy sụp nhiều lắm. Hầu như đêm nào cũng vậy, đợi chú ngủ rồi cô lại lén ra ngoài để khóc. Bao nhiêu nước mắt thấm ướt cả tấm thảm ngoài hiên, rồi đến lúc cô sợ mình không còn nước mắt để khóc. Thế nên từ ấy, cô không khóc về đêm nữa, đôi lúc lòng cũng xót xa, nhưng cô tự nhủ mình phải cứng rắn lên. Cô bảo cô mạnh mẽ được vậy cũng là nhờ vào lời dạy của các thầy. Cô tin vào số phận, tin vào Đức Phật sẽ luôn chở che cho cô.

Hôm nay cô lại đi chùa như thường lệ. Cô bây giờ so với lúc tôi mới quen đã bớt đi những u buồn trên gương mặt. Đôi mắt ấy tuy có thêm vài nếp nhăn nhưng vẫn ánh lên sự hiền hậu và gần gũi đến lạ. Cô bảo cô đi chùa quen rồi, nó như ngôi nhà thứ 2 của cô vậy. Cô tìm được ở đó sự an tĩnh mà cuộc sống xô bồ ngoài kia không thể nào có được. Cô cứ rối rít xin lỗi vì đã để tôi đợi nhưng nào có hề gì, nếu biết cô đi chùa thì hẳn tôi đã đi cùng cô rồi, vì tôi muốn thấy cô được an tĩnh, sự an tĩnh tuyệt đối về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Sau khi đến thăm cô, có một điều gì đó thôi thúc tôi đến lạ, chân tôi bước một cách vô thức vào ngôi chùa tôi đã từng đi cách đây rất lâu rồi. Đây rồi, chính là cảm giác cô đã kể với tôi, chính là cảm giác ấy. Vang vọng đâu đây tiếng chuông chùa, tiếng chuông như làm tôi thức tỉnh, tiếng chuông như làm tôi buông xả tất cả những lo toan trong cuộc sống, tiếng chuông như làm tôi được sống với tâm thức của chính mình, tiếng chuông như làm tôi sống buông lơi tất cả. Trong tiếng chuông chùa đầy tỉnh thức, tôi nhìn lại những gì mình đã trải qua trong cuộc sống bề bộn nghĩ suy, những niềm vui, những nỗi buồn, những khó khăn, những trăn trở, tất cả dường như được xoa dịu, những nỗi buồn đã không còn quá buồn nữa, những khó khăn đã không còn khó khăn nữa, những trăn trở cũng đã không còn làm tôi phiền não. Tôi nhẹ bước trên con đường dẫn vào chánh điện, tất cả thật bình yên, bình yên từ cảnh vật đến cả tôi…

Hà Thi