VĐO.GCX – Mẹ, có nghe tiếng con gọi, có nghe tiếng con than không? Mẹ, có thấy con đang thế nào không? Giá như Mẹ thấy được, giá như Mẹ nghe được, giá như Mẹ còn ở đây, giá mà Mẹ chẳng rời xa con…


Hôm nay, con gái mẹ buồn, con thấy mệt mỏi mẹ à!

Mẹ có nghe tiếng con gọi, có nghe tiếng con than không? Mẹ có thấy con đang thế nào không? Giá như Mẹ thấy được, giá như Mẹ nghe được, giá như Mẹ còn ở đây, giá mà Mẹ chẳng rời xa con…

Con thấy lạc lõng, con thấy lẻ loi ở nơi đây… Không phải là không có ai ở bên, có có nhiều người, nhưng sao con lại cảm thấy chỉ có một mình… Con ghét cô đơn, con sợ phải một mình, nhưng sao Mẹ ơi con luôn cảm thấy bản thân bất lực quá vậy? Không thể mở lời với ai, không thể kể cho ai nghe nỗi lòng của mình, không thể òa khóc trước mặt ai đó, không thể nói to rằng con nhớ Mẹ nhiều lắm… Có phải ở cuộc sống này, nó khiến con phải mạnh mẽ, nó bắt con phải kìm nén mọi xúc cảm, có phải mẹ cũng muốn con thôi yếu đuối đúng không?

Càng lớn, con càng thấy bản thân phải thật cứng rắn, một phần để che dấu đi bản chất yếu đuối bên trong, một phần để có thể sống thật tốt cho mẹ  an lòng, nhưng càng lớn, mọi người lại nhắc đến mẹ  nhiều hơn, cứ nhắc về mẹ con lại khóc, khóc mà nước mắt chẳng lăn trên má, khóc mà nước mặt chảy ngược vào trong… Càng lớn, càng ra ngoài nhiều hơn, họ nhắc về mẹ  nhiều hơn nữa, con lại quay mặt đi để cơn gió kia va vào con cho nhưng giọt nước mắt tan trong gió, cho những lần nhớ nhung thành kỉ niệm, cho những quá khứ ghim lại trong tim, để thôi buồn nữa để thôi mệt mỏi nữa…

Tại sao, ông trời chẳng lấy đi thứ gì khác từ con, mà lại là mẹ? Sao không để con mất đi một thứ gì đó, sao lại để Mẹ đi… Nhiều lần con từng nghĩ, mất thứ này sẽ có thứ khác nhưng sao điều mất mát trong con lại quá lớn, lấn át hết cuộc sống của con để đến giờ này trong con chỉ còn nỗi nhớ về mẹ quá sâu đậm… Tại sao? Sao lại bất công với con quá vậy… Để giờ con phải mồ côi mẹ…

Con nhớ mẹ, Con yêu mẹ

Tinh Nguyen