VĐ – Hãy luôn quý trọng bất cứ điều gì đến trong cuộc sống của mình, nếu không nắm bắt được thì vẫn cứ hãy tươi cười…
Huế! Chiều mưa!
Những tiếng mưa tí tách rơi bên khung cửa sổ làm lòng tôi se lại. Mưa! Hay chính tiếng lòng tôi dội về, từ sâu thẳm tâm hồn…tôi nhớ em!
Một buổi chiều nắng đẹp, nắng thênh thang dạo chơi trên đường phố, nắng đong đầy nhựa sống sau bao ngày ẩn mình trong những cơn mưa, nắng mềm mại và thật ngọt ngào. Tôi bước chầm chậm dưới hàng cây để tận hưởng cho hết thảy những giọt nắng hiếm hoi giữa mùa đông rét muốt, để nắng rót vào tâm hồn tôi những tươi vui, ấm áp tràn trề. Mải mê dạo chơi cùng làn nắng và rồi tôi bước đến trước cổng nhà em từ bao giờ tôi cũng không hay biết. Nhà em – Trung tâm bảo trợ trẻ em mồ côi Thành Phố. Cô Mai – mẹ của các em – đón tôi bằng nụ cười niềm nở và ấm áp, cô vẫn thường gọi tôi là “con”, trong lòng cô tôi vẫn còn là một đứa trẻ vô tư và bồng bột lắm dù rằng tôi vẫn thường “nhắc” cô: Con đã 25 tuổi rồi mà cô”. Những lúc đó tôi chỉ thấy cô khẽ mỉm cười nhìn tôi âu yếm. Phòng trọ của tôi cách trung tâm không quá xa vậy nên cũng không mấy khó khăn để tôi biết đến nơi này, biết đến cô và các em.
– Vào đi con, cứ thẩn thờ ở đó mãi thế?
Cô đánh thức dòng suy nghĩ của tôi, hôm nay tôi thấy lòng mình bỗng lạ, nghe xốn xang lắm. Tôi khoác tay cô đi vào, như một đứa con đi xa trở về, tôi huyên thuyên hỏi chuyện cô:
– Lâu nay cô có khỏe không? Các em có ngoan không? À! Bé Hà đã có ai đến đón chưa cô? Bé My ốm sao rồi? Chắc mấy đứa đã quen với môi trường mới rồi cô nhỉ? Thời tiết thất thường con lo quá cô à!… choàng tay ôm lấy cổ cô, tôi nhõng nhẽo: “Con nhớ cô quá đi, con mải mê công việc mà không chăm về thăm cô và các em, con xin lỗi, cô đừng giận con nha!”
Cô cảm thông vuốt ve mái tóc tôi, bàn tay cô thật ấm áp, dịu dàng đến diệu kì, tôi bỗng nhớ về người mẹ của mình. Cuộc sống sinh viên xa nhà với bao lo toan bề bộn đôi khi cần lắm những bình yên trong tâm hồn.
– Nhà mình có gì thay đổi không cô, về đây mà con thấy lòng mình nhẹ hẳn.
– Không con à! À mà phải rồi, hôm nay có một cô bé mới chuyển đến, trông nó xinh mà hiền lắm.
– Lại thêm người??? Tôi nhìn cô ngạc nhiên, thêm một người mới nghĩa là lại thêm một số phận bị bỏ rơi, cái dòng đời hối hả này khiến người ta đủ nhẫn tâm để vứt bỏ giọt máu của mình ư??? Tôi đau nhói khi nghĩ đến hai chữ “con người”. Người ta vẫn thường nói đến tình thương và đạođức, người ta thường đổ lỗi cho hoàn cảnh ép buộc nhưng có bao giờ người ta tự nhìn lại chính bản thân mình?, rằng cái hoàn cảnh ấy chỉ nằm vỏn vẹn trong chính bàn tay ta chứ không phải đến từ một nơi nào khác. Ôi! Những mảnh đời bất hạnh kia, hạnh phúc nhất là khi được sinh ra nhưng sau đó thì sao? Dấu chấm hỏi đó tôi dành cho tôi và dành cho mọi người.
Theo hướng tay cô, tôi nhìn thấy em. Em không có gì đặc biệt so với những đứa trẻ khác – những đứa trẻ mồ côi, những đứa trẻ mà cái kiếp phù sinh này đã không cho chúng được một mái ấm gia đình, tiếng cha tiếng mẹ còn quá xa vời và lạ lẫm – nhưng em so với chúng thật già dặn và trải đời. Thiên An – cô bé 12 tuổi có mái tóc dài chấm lưng, đôi mắt to tròn ẩn dưới hàng lông mày dài, mảnh mai. Em không nói cười, chơi đùa như những đứa trẻ ở đây, trông chúng vẫn còn giữ chút ngồ ngộ trẻ thơ trong ánh mắt…còn em…em lặng nhìn nắng chiếu qua tàn lá.
– Em đang nghĩ gì thế?
Như bị tôi đánh thức sau giấc ngủ say, em cựa mình ngước mắt nhìn tôi vẻ lạ lẫm. Lân la làm quen, lân la kết thân, cô bạn nhỏ và tôi như có một sợi dây vô hình gắn kết, phải chăng đó là sự đồng cảm… Tôi được em kể rất nhiều chuyện, em kể về em và gia đình em…
Mẹ em vốn là một “Con đĩ”. Người ta gọi mẹ em như thế. Cái tuổi thơ ngây và sự đơn giản của tâm hồn không cho phép em hiểu hết về 2 từ này nhưng em đủ khả năng để mường tượng ra đó không phải là một thứ gì cao quý, thậm chí là bình thường mà có thể đó là cả nỗi nhục nhã, hèn hạ. Em nhớ những ngày còn nhỏ, em và mẹ sống với ông bà ngoại, dù nhà em nghèo lắm nhưng đó vẫn là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời em, ông ngoại thường la mắng mẹ, nói mẹ không phải là con người,… Em rất muốn biết về ba của mình, có lần trong bữa ăn em hỏi mẹ: “Ba của con là ai hả mẹ, sao mẹ không nói về ba? Sao thằng Tí, con Tũn đầu ngõ có ba mà con thì không có?”… Bỗng nhiên ông ngoại giận giữ đập bàn rồi bỏ đi. Ông ngoại la mắng mẹ nhiều hơn, không cho em lại gần mẹ, mọi ánh mắt của mọi người như xa lánh, dè bỉu mẹ, chỉ vì mẹ bị…AIDS. Em thấy mẹ khóc, mẹ khóc nhiều lắm, em hứa sẽ không hỏi về ba nữa, em không muốn mẹ của em phải buồn…
Rồi mẹ bỏ đi, mẹ bỏ em để đi đến một nơi xa, rất xa mà em vẫn thường nghĩ đó là thiên đường, “chỉ có những người tốt mới được lên thiên đường thôi”. “Chắc mẹ giận em lắm phải không chị? Vì em chưa ngoan”. Tôi im lặng nhìn em mà không nói nên lời, tôi ôm em vào lòng như san sẻ nổi đau của em, giá như tôi có thể làm điều đó, giá như cái tâm hồn ngây thơ và non nớt kia chưa hề nhuốm màu chia ly, giá như…giá như….“Không phải mẹ giận em đâu! Mẹ đã tìm đến chốn bình yên nhất của tâm hồn, nơi đó sự ghẻ lạnh và những lời mắng nhiếc không thể vươn tới, nơi không có những lời bàn tán, chỉ trỏ và hơn hết ở nơi đó tất cả mọi lỗi lầm của con người đều được tha thứ”. Qua những câu chuyện của em, trái tim tôi xúc động, tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp em, đứa em gái bé bỏng ấy khiến bao cảm xúc trong tôi có dịp ùa về và chực trào thành tiếng nấc.
Tôi thường xuyên đến thăm em hơn, em và tôi trở thành đôi bạn thân từ lúc nào chính tôi cũng không hề hay biết. Mùa đông năm nay tôi cố gắng chắt chiu thời gian của mình để đan tặng em chiếc áo len. Tôi chọn cho em màu đỏ, màu tôi rất thích, màu đỏ của hi vọng, hạnh phúc, màu của tình yêu thương ấm áp. Nhưng….
Như mọi lần, tôi chân sáo bước đến bên giường em, nhưng sao…lạ quá… Chỉ mới một tuần thôi không gặp giờ đây trông em gầy gò xanh xao, người em nổi đầy mẩn đỏ, mắt em ươn ướt nhưng không dấu nổi cái khô cằn trong từng hơi thở. Em uể oải nhìn tôi. Tôi đưa cho em chiếc áo giúp em thử vào người. Em của tôi trong màu áo mới thật dễ thương. Em mỉm cười, nụ cười em trong veo như giọt sương mai, lần đầu tiên tôi thấy em cười mãn nguyện. Em nói: “Em vui lắm! Em đã có áo mới để khoe với mẹ rồi!”
Rồi em nói em thèm bánh mì, tôi chạy nhanh xuống nhà bếp đem lên cho em ổ bánh mì không cùng với ly nước lọc. Em không uống được sữa, nước cam cũng như các loại nước ngọt khác. Em chỉ ăn được phần bên trong bánh mì thôi, mà có phải em ăn đâu, em đang nuốt chửng đấy chứ…em sợ phải làm một con ma đói, em không muốn làm mẹ buồn. Chưa hết phần nửa ổ bánh, e thở dốc, em nhìn tôi rồi quay sang nhìn mọi người, giọng em yếu dần:
– Em đi chị nhé! Cô và chị đừng buồn, em không chết đâu, em chỉ đi tìm mẹ thôi mà, không có em chắc mẹ buồn lắm, bây giờ em biết rồi, AIDS là chết đúng không?
– Thiên An…
Nước mắt tôi lăn dài trên gò má, có phải em của chị đây không? Thiên An của chị biết nói chuyện, biết cười đùa mà tại sao…tại sao…giờ đây em lại nằm im như thế?
– Em đừng dọa chị mà Thiên An. Chị xin em đấy! Em tỉnh lại đi, ngày mai chị lại đưa em đến trường, chị lại giúp em gửi thư lên thiên đường cho mẹ… Thiên An…em dậy đi, dậy ra chơi cùng cô và các bạn, dậy đi em….Thiên An!
Nhưng cái vòng đời nghiệt ngã này chẳng bao giờ chiều theo ý con người, và như thế em đã ra đi vào một chiều mưa xối xả, mưa trắng cả đất Huế và trắng cả hồn người.
Được sinh ra là một niềm hạnh phúc nhưng cuộc đời không dừng lại ở đó. Cuộc đời là một chuỗi những sự kiện mà bạn phải đương đầu, là hạnh phúc đi kèm với khổ đau, là thành công ẩn sau thất bại, là khi ta muốn có được cũng đồng nghĩa với việc ta phải chấp nhận hi sinh…Sinh ra – đó chỉ là khởi đầu để chúng ta bắt tay xây dựng hạnh phúc cho riêng mình. Cuộc sống có bao giờ là dễ dàng? Phải trải qua khó khăn sóng gió, bạn mới có thể trưởng thành hơn, cứng cáp hơn để tìm kiếm và bảo vệ hạnh phúc. Người ta thường hay nói với nhau rằng: “Chớ thấy sóng cả mà ngả tay chèo”, hay “Qua cơn bỉ cực đến hồi thái lai”. Ấy vậy mà, giữa cuộc sống này, chúng ta chỉ biết than thân trách cứ số phận mình không may mắn, rằng cuộc đời bất công.
Một ngày, nếu gặp chuyện chẳng may, bạn sẽ viết bao nhiêu status than thở lên facebook, instagram,…? Có phải khi vừa vấp váp, khi có chuyện không vừa ý đến với mình, bạn sẽ hét lên rằng: “Tại sao tôi lại sinh ra trên đời này?”, “giá như tôi chưa từng sinh ra”, “giá như tôi biến mất”… Hay bạn đặt lại avatar đen khịt để mọi người phải lo lắng cho mình…Những con người ấy tuy lành lặn về thể xác nhưng lại què cụt trong tâm hồn. Tôi không hiểu tại sao nhiều bạn trẻ hễ không vừa lòng với hiện tại liền tìm đến những ý định từ bỏ cuộc sống. Họ tìm đến cái chết một cách dễ dàng trong khi hằng ngày có hàng trăm người phải đấu tranh để dành giật sự sống, từng phút, từng giây với họ quý giá biết nhường nào? Những lúc như thế, xin hãy đọc và suy ngẫm câu chuyện trên, giữa cuộc đời đầy bon chen còn biết bao con người bất hạnh, xin đừng bao giờ chùn bước, hãy luôn hi vọng rằng ánh sáng luôn tồn tại ở cuối đường hầm.
Thế đấy, bạn trẻ à! Đừng tự vứt bỏ cuộc sống của mình vì một khi bạn đã quay lưng, cuộc sống cũng sẽ quay lưng với bạn. Cái chết khi ấy không phải sự giải thoát mà đó là đường cùng, nó sẽ đặt dấu chấm hết cho những khó khăn nhưng cũng là chấm hết cho tất cả. Mà chết đâu phải là hết. Hãy nghĩ xem, đằng sau sự ra đi của bạn là một khoảng trống không thể lấp đầy trong tim người ở lại. Hãy cố gắng sống dù có những khi cuộc sống trở nên không thể chịu đựng nổi. Và đồng thời hãy nhớ trân trọng sự sống của người khác. Đừng tự cho mình quyền phán quyết sự sống của bất kì ai. Hãy nắm chặt tay lại, bạn sẽ nhìn thấy một nửa đường sống nằm gọn trong bàn tay mình. Điều đó có nghĩa rằng cuộc đời chỉ có thể quyết định được một nửa. Nửa còn lại là do chính bạn, phụ thuộc vào cách bạn suy nghĩ và hành động. Đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận mà hãy chấp nhận rằng bạn chưa thực sự cố gắng, nếu cố gắng mà kết quả không như mình mong đợi thì hãy nghĩ lại, hoặc do bạn làm sai cách, hoặc bạn đã làm điều đó sai thời điểm.
Được sinh ra là một niềm hạnh phúc nhưng hạnh phúc ấy không kéo dài mãi mãi. Đời người hữu hạn, sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên. Và vì thế, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều rất đáng quý.
Thu Anh