VĐ.GCX – Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín.( A. Manzoni).
Tại căn phòng của khu nhà trọ gần trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật, Thịnh ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh da trời, nhép miệng thì thầm:
– Bây giờ làm gì đây? Hết cách rồi!
– 2 tuần rồi! Sắp tới ngày trả tiền phòng nữa, làm sao đây?
– Giờ kiếm đâu ra tiền đây? Khổ quá!
Long đang ngồi trên giường, cầm tờ báo Văn Nghệ số mới, quay sang Thịnh, cất giọng: Thịnh ơi!
– Thịnh: Chuyện gì đó mậy? Tao đang bận việc.
– Long: Sạo quá! Mầy cũng bận việc nữa hả?
– Long: Tao thấy mầy suốt ngày cứ dùi đầu vào cái điện thoại với cái máy laptop vô cảm đó. Bận gì chứ?
– Thịnh: Ừ! Tại mầy chỉ thấy tao dùi đầu vào mấy thứ vô cảm này chứ mầy đâu biết mấy thứ này là công cụ để tao kiếm tiền đâu.
– Long: Mầy làm việc hả, đâu mầy làm gì? Nói tao nghe coi.
– Thịnh: Tao hả? Công việc của tao là kiếm tiền qua mạng, nên mầy thấy tao suốt ngày dùi đầu vào chúng nó là đúng rồi.
– Thịnh: Thời buổi thông tin hiện đại mà, mầy dốt quá đi.
– Long: Ừ! Thì chắc là tao dốt.
– Thịnh: Dốt thiệt chứ chắc gì!
– Thịnh: À! Mấy tháng nay tao hùng vốn với tụi bạn học cùng khóa thành lập công ty bán hàng qua mạng, thu lợi nhuận về cao lắm mầy ơi.
– Long: Cao lắm, mấy bữa nay toàn là ăn mì gói không, tao cũng không hiểu nổi mầy làm cái quái gì nữa.
– Thịnh: Tại công việc lúc đầu có hơi trục trặc, làm được mấy bữa, tụi nó nghỉ hết trơn, giờ chỉ còn mình tao gánh nè.
– Long: Khà… khà… mới có mấy tuổi mà làm ông chủ rồi, còn đòi gì nữa.
– Thịnh: Tao đang rầu thúi ruột nè, mầy vui lắm hả?
– Long: Ừ! Tao vui chứ. Học hành không lo học, chuyến này rớt tốt nghiệp cho mà xem, ở đó mà mơ mộng kinh doanh kiếm lời.
– Thịnh: Thấy tao thế này, mầy không tìm cách tháo gỡ cho tao, mà còn trù ẻo nữa hả. Như vậy là bạn tốt đó hả, đúng là giả danh!
– Long: Lại cũng vậy, bạn thân với nhau mấy năm rồi mà còn hờn giận, mầy không biểu tao chút nào, tao tháo gỡ cho mầy rồi đó. Bây giờ kinh doanh kiếm lời đối với mầy có quan trọng lắm không? Mầy thiếu bao nhiêu tao cho mượn nè.
– Thịnh: Ừ! Tiền phòng thì 700, còn tiền cơm ở tiệm của bé Trinh thì chừng 500 hà. Thịnh vừa dứt lời, Long đưa tay kéo ngăn tủ lấy cái bóp tiền ra. Long cẩn thận, mầy không được xem đây là tài sản của tao, Long ra vẻ nghiêm khắc. Long móc trong bóp ra một xấp tiền polyme màu xanh dúi vào tay Thịnh, bảo: Tài sản của tao đó, mầy cầm đi. Thịnh hơi bàng hoàng, vì hành động quá bất ngờ và cao cả của thằng bạn.
– Long tiếp lời: Tao thấy mầy tạm ngưng việc đó lại đi, khi nào có phương án mới thì tiếp tục, giờ thi tốt nghiệp quan trọng hơn.
– Thịnh: Ừ! Chắc phải vậy thôi.
Chiều hôm ấy Thịnh và Long kéo nhau ra quán cơm của Trinh ăn một bữa no nê. Hai người không phải trả tiền vì hôm ấy là sinh nhật của Trinh, cô ấy là vợ hứa hôn nhiều năm của Long, khi cậu mới lên 10 tuổi.