Những điều con chưa biết là những ngày tháng vất vả lo toan, là những đêm giấc ngủ trằn trọc không thành, là đôi mắt đượm buồn và là những dòng lệ lăn dài trên má của mẹ và của cha… Và hôm nay, các bạn sẽ cùng chúng tôi nhận ra và thấy được những gì cha và mẹ đã dành cho chúng ta, kể từ khi chúng ta chào đời…

1.    Hạt giống con người?

Như lời Phật đã dạy, chúng ta có mặt trên cõi đời này đều là do nghiệp lực tạo nên. Hay nói khác hơn, sở dĩ chúng ta có mặt trên cõi đời này là vì chúng ta đã gieo hạt giống con người từ nhiều đời nhiều kiếp trong quá khứ.

Những điều con chưa biết là những ngày tháng vất vả lo toan, là những đêm giấc ngủ trằn trọc không thành, là đôi mắt đượm buồn và là những dòng lệ lăn dài trên má của mẹ và của cha… Và hôm nay, các bạn sẽ cùng chúng tôi nhận ra và thấy được những gì cha và mẹ đã dành cho chúng ta, kể từ khi chúng ta chào đời.

Trong giờ phút thiêng liêng này, để nguồn cảm xúc trong các bạn được tuôn chảy không ngừng thì các bạn hãy nhắm mắt lại…. Sau khi đôi mắt của các bạn đã được nhắm lại rồi, thì các bạn hãy hít một hơi thật sâu và thở ra nhẹ nhàng, lúc này các bạn sẽ cảm nhận được nguồn năng lượng tươi mát của vũ trụ đang hiện hữu trong cơ thể của các bạn. Tiếp nhận được nguồn năng lượng ấy, bạn sẽ cảm thấy mình đang dần vứt bỏ được những âu lo và phiền muộn của cuộc đời.

Là con người, khi ta được sinh ra, người đầu tiên ta nhìn thấy đó chính là mẹ. Mẹ đã chín tháng bảo bọc và cưu mang khi chúng ta mới tượng hình chỉ bằng một giọt máu. Hình ảnh người mẹ mang trên người một khối thịt, một sinh linh nhỏ bé để hiến tặng cho đời trong suốt chín tháng trường, làm sao chúng ta có thể lãng quên cho đành. Suốt thời gian nằm trong bụng mẹ, chúng ta đã tiếp nhận nguồn năng lượng của tình thương và lòng nhân ái từ người mẹ hiền. Dầu mẹ có khổ nhọc cách mấy, hay mẹ có phải chịu đắng cay của cảnh đời bạc bẻo, mẹ vẫn lo cho đứa con đang nằm trong bụng của mình. Mẹ phải đi tìm từng miếng bánh ngon, từng đĩa rau xanh, và từng loại trái cây giàu chất dinh dưỡng nhất để bổ sung dinh dưỡng cho con. Nằm trong bụng mẹ, con đâu biết được những điều ấy. Những gì mà cha và mẹ lo cho con, khi con chưa chào đời, con chưa từng nghĩ đến. Ngày hôm nay, giữa không gian ấm áp tình người, con mới thấy rằng tình cảm mà cha và mẹ đã dành cho con thật to lớn và cao quý vô cùng. Chín tháng trường, cha phải chạy ngược chạy xuôi, vất vả lo toan chuyện cơm áo, gạo tiền để mẹ được an tâm mà bảo bọc cho con. Cha đã phải nhiều đêm trằn trọc dưới ánh trăng và cả trong những đêm dài để nghĩ về tương lai của con. Có những đêm cha lặng lẽ dưới ánh đèn, nhìn về phía con mà ngậm ngùi. Cha ơi! Con đã chưa một lần nghĩ đến điều này!. Phải chăng cả cuộc đời này cha sống chỉ vì con?

Mẹ! Những khi tiết trời thay đổi, nằm trong bụng mẹ, gió lạnh, trời rét, nắng nóng con vẫy vùng, tay chân cử động, càu cấu lung tung. Lúc ấy, mẹ đau, mẹ vẫn chịu đựng, bởi vì, con là con của mẹ…….

Hằng ngày, mẹ vuốt ve và âu yếm bên trên vùng da căn phòng trước ngực của mình, bởi vì ở đó có con. Rồi đã có nhiều đêm mẹ phải thức giấc vì con chẳng chịu nằm yên. Mẹ cứ trằn trọc. Mẹ nghĩ không biết là con mình có bị sao không? Nhiều lúc sờ tay lên bụng, mẹ không thấy con cử động, mẹ cũng lo lắng, nghĩ thầm, không biết là con mình như thế nào rồi ? Mẹ ơi! Con chưa một lần nghĩ đến điều ấy!

Mẹ ơi! chín tháng cưu mang, mẹ đã lo lắng cho con đủ điều. Từng miếng ăn, từng giấc ngủ mẹ đều phải để tâm và chú trọng chỉ vì giọt máu mẹ đang mang trong người.

Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!

Các bạn thân mến! Những công ơn mà cha và mẹ đã dành cho chúng ta thì trọn cuộc đời này chúng ta cũng chẳng thể nào đền đáp cho xong.

Các bạn hãy mở mắt ra, thả lỏng cơ thể và hãy nghĩ đến những công ơn vô cùng to lớn của cha, của mẹ mà suốt cuộc đời này cha mẹ đã dành cho chúng ta. Vì, trong chốc lát nữa đây, các bạn sẽ phải rời xa họ, các bạn sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, hình ảnh thân thương của cha, của mẹ và những công ơn ấy sẽ không còn ngự trị trong tâm trí của các bạn. Dòng đời sẽ đưa các bạn đến một nơi thật xa và các bạn sẽ chẳng còn cơ hội để gặp lại cha và mẹ, cho đến cuối cuộc đời này.

2.    Mái ấm gia đình.

Thật cao quý và hạnh phúc biết bao khi trên cõi đời này bạn còn có cha và có mẹ.

Cha mẹ, hai tiếng thân thương đã rất gần gũi và quen thuộc với bạn từ thuở bập bẹ những tiếng đầu đời. Nhưng đâu đó bên cạnh bạn hoặc ở một gốc chợ, đầu đường hay dưới gầm cầu u tối, vẫn còn có những số phận hẩm hiu và đáng thương hơn bạn, từ lúc còn ấu thơ đến lúc trưởng thành hai tiếng cha-mẹ đối với họ thật xa lạ vô cùng.

Chính vì thế, hiện tại bạn đang còn có cha và có mẹ bên mình, thì bạn hãy biết quý trọng và làm những điều tốt đẹp nhất mà bạn có thể, để dành tặng và đền đáp công ơn mà suốt cuộc đời cha mẹ đã dốc lòng hy sinh cho bạn. Có như thế thì mai này trên đường đời ngược xuôi, bạn không còn được gần gũi cha mẹ, bạn sẽ không cảm thấy nuối tiếc và hối hận về những ngày tháng đã qua.

Công cha nghĩa mẹ cao vời

Nhọc nhằn chẳng quản suốt đời vì ta

Nên người ta phải xót xa

Đáp đền nghĩa nặng như là trời cao.

Thật vậy, công cha nghĩa mẹ làm sao con có thể đền đáp cho tròn. Từ lúc được sinh ra, con đã được cha mẹ chiều chuộng và thương yêu. Từng miếng bánh, từng bữa cơm, từng đôi dép, từng chiếc áo con mặc trên người cho đến từng cây bút, từng quyển vở cha mẹ đều lo cho con. Vậy mà có những lúc con lại hờn dỗi và trách móc cha mẹ.

Nhìn thấy tụi bạn ăn sung mặc sướng, áo quần đủ kiểu, rồi con đòi cha mẹ phải mua cho con, để con bằng bạn bè. Nhưng con đâu biết rằng cha mẹ phải đi làm thuê, làm mướn, một ngày thu nhập chỉ đủ lo những bữa cơm gia đình và tiền đóng học phí cho con. Làm việc vất vả cả ngày, về đến nhà, chưa kịp ngả lưng nghỉ ngơi, cha mẹ lại phải lo cho con: “Hôm nay con có học tốt không, ăn cơm chưa, ở nhà có ai ăn hiếp con không?”.

Rồi đến một ngày kia, cha bệnh, cha không đi làm, cha phải nhập viện, cha càng lo lắng cho con nhiều hơn. Nằm trên giường bệnh, cha ăn chẳng thấy ngon, cha trằn trọc suốt đêm, không biết hôm nay con mình ăn cơm có ngon không, ở nhà có ngoan với mẹ không, học hành ra sao rồi? Cha nằm đó, nơi được người chăm sóc và dưỡng bệnh, vậy mà cha chẳng hề quan tâm đến bệnh tật của mình, cha chỉ biết lo nghĩ đến con. Cha ơi! Tình của cha dành cho con đâu gì có thể sánh bằng.

Những năm học cuối khóa, con được nhận giấy khen và phần thưởng của nhà trường, về nhà, khoe với cha. Cha bảo: “Con của cha học giỏi lắm, cố gắng nữa nha con”. Phải chăng, lời khen và lời động viên của cha chính là những sự hy sinh, những nỗi vất vả và lo toan mà cả cuộc đời cha đã dành cho con.

Lúc ấy con vui lắm, con thật sự hạnh phúc vô cùng vì bên con luôn có cha động viên và nhắc nhở. Và có những chuyện con đã lặng yên, học ở lớp, nhiều lúc con bị chúng bạn chọc ghẹo, trêu đùa, thậm chí còn bị chúng đánh. Bị thua thiệt, con đâu dám kể với cha mẹ vì cha mẹ đã quá vất vả với con rồi, nếu con nói ra điều này thì cha mẹ sẽ lại lo cho con nhiều hơn.

Rồi những khi trời chuyển mùa, con bệnh, cha mẹ lại càng lo cho con. Mẹ phải nấu từng bát cháu, pha từng thau nước ấm để con lau mình. Con nằm trên giường, mẹ ngồi cạnh bên, lau mặt, đắp khăn ấm cho con đỡ bệnh, sao, lúc ấy mẹ không nói với con là mẹ cũng mệt lắm con à?. Mẹ ơi! Tình của mẹ dành cho con thật là cao quý vô cùng.

Thời buổi kinh tế hội nhập, khoa học kỹ thuật hiện đại, thông tin phủ khắp toàn cầu. Mọi người vì nhu cầu cá nhân và công việc nên đều phải có phương tiện để đi lại và nghe nhìn. Và đây là lý do mà con cho là chính đáng để đòi cha mẹ phải thuận theo con.

Trường học xa nhà, nên con cần có một chiếc xe máy để đi lại, cha mẹ phải chạy đôn chạy đáo, mượn chỗ này một ít, chỗ kia một ít để mua xe cho con. Đến lớp, con cần phải có điện thoại, máy vi tính để con cập nhật thông tin dễ dàng và thuận tiện hơn, và còn nhiều nhiều nữa những nhu cầu mà con buộc cha mẹ phải đáp ứng cho con. Cha ơi! Mẹ ơi! Cả cuộc đời con chỉ biết đòi hỏi và đòi hỏi, con chưa lần nào, chính tay làm một việc nhỏ để giúp cho cha mẹ, dầu đó chỉ là nấu một tô cháo và bưng chén nước ấm cho cha mẹ, khi cha mẹ bệnh đau.

Làm cha, làm mẹ, trách nhiệm nặng nề quá phải không các bạn? Tình thương của cha và của mẹ dành cho con ở mỗi gia đình thì có khác nhau, nhưng tình thương ấy đều có một điểm chung và không bao giờ thay đổi đó chính là lo cho sự nghiệp và tương lai của con mình.

Hằng ngày, chuyện học hành, chuyện cơm áo gạo tiền đã làm cho bạn quên hẳn đi bổn phận và trách nhiệm của mình. Sống ở đời, làm con, đến tuổi trưởng thành, cha mẹ không cần chúng ta phải gần gũi và chăm sóc như hồi chúng ta còn thơ dại, mà họ chỉ cần nhận được những lời nói yêu thương xuất phát từ trái tim của chính những đứa con của mình: “Mẹ ơi! Hôm nay mẹ có khỏe không? Trời hôm nay lạnh lắm, mẹ mặc áo ấm vào cho đỡ lạnh, nha mẹ. Cha ơi! Con lấy nước cho cha uống nha. Hay là, mấy hôm nay cha mẹ có chuyện gì vui không? Kể cho con nghe với… ”… Khi chúng ta nói được những lời này với cha mẹ, hẳn chúng ta đã có thể làm cho cha mẹ vui lòng…, và từ đó tình cảm gia đình sẽ được kết chặt thêm hơn.

3.    Điểm tựa đời con.

Bàn tay của cha, của mẹ đã chai sần, bàn tay ấy đã nhiều năm làm lụng vất vả để lo cho các con được học hành được vui chơi và được lớn khôn.

Cha ơi! Mẹ ơi! Bây giờ trước mắt con là một màu đen u tối. Con cảm thấy mình như đang đi lạc vào cảnh giới của bóng đêm. Màu đen của bóng đêm, hiện giờ đã bao trùm khắp nơi. Màu đen đã cướp đi ánh sáng của thế gian này, đôi mắt của con đã không còn nhìn thấy cuộc đời nữa. Phải chăng trước đây, con đã lầm lỗi và bất hiếu với cha mẹ nên giờ con phải chịu hậu quả như thế này.

Ngày xưa, con hay hờn hay dỗi với cha với mẹ. Con bắt cha mẹ phải hầu hạ và lo lắng cho con đủ điều. Nhưng con đâu biết rằng, để cho con được học hành, được ăn mặc đẹp đẽ, xài đồ sang trọng thì cha mẹ phải đi làm cả ngày nơi ruộng đồng, nhà máy, cơ quan, xí nghiệp. Vậy mà, có nhiều lúc cha mẹ còn phải đi làm ca đêm để có đủ tiền nuôi con. Đã có lần con nhìn thấy nước mắt của cha và của mẹ rơi vì con. Con ngỗ nghịch, cha đánh đòn, rồi cha lại dỗ dành, bày trò cho con vui. Những lúc ấy con mới thấy cha thật vĩ đại vô cùng. Dù cha nói ít, nhưng cha lại làm nhiều hơn. Suốt ngày cha lam lũ ngoài đồng, đội từng cơn mưa, gánh từng hạt nắng, tay chân bùn sình lem luốt, vậy mà về nhà cha chưa một lần than thở với con.

Làm công nhân, cha phải phụ thuộc vào người chủ, làm việc cha chỉ biết hoàn thành trách nhiệm của mình, cha chỉ biết nghe theo họ và dù có cực khổ cách mấy cha cũng chẳng than trách một lời. Mọi việc cha phải nghe theo họ, cũng vì cha nghĩ đến gia đình và trong đó cha đã nghĩ đến con.

Lại có những khi thời tiết thất thường, đám lúa, vườn bơ, vườn cà phê nhà mình thu hoạch thất bát, cha không kiếm được đồng lời. Cha buồn. Cha lại càng lo cho cuộc sống của nhà mình nhiều hơn. Những lúc ấy, sao con không thấy cha than phiền với con?. Có phải vì cha sợ con bận tâm mà sao nhãng việc học hành?

Mẹ!

Mẹ ơi trong con luôn có mẹ

Hình hài này của mẹ cho con

Trong tim, nhịp thở trong tất cả

Cho mãi ngàn sau mẹ vẫn còn

Mẹ chính là thước đo tình cảm của gia đình, mẹ chính là tương lai, là lẻ sống của đời con. Có những lần đi học về, bụng đói meo, quăn cái cặp trên bàn, chưa kịp rửa mặt rửa tay, con vội vàng chào mẹ, và đi một mạch vào bếp. Lúc ấy, con đâu biết rằng mẹ đang nghĩ: “Mâm cơm chỉ có đĩa rau luột và chén nước tương, tội cho thằng nhỏ, đi học cả buổi vậy mà về nhà chẳng có gì ngon để ăn”. Rồi nước mắt mẹ lại rơi, và nhiều nhiều lắm những lần mẹ đã khóc vì con. Nhà mình nghèo, sống chỉ đủ ăn, làm lụng vất vả cả năm, mẹ dành dụm được ít tiền, mua cho con chiếc xe gắn máy để con đi học, vậy mà con chê tới chê lui: “Cái xe này rẻ tiền, chạy chậm lắm, còn bị hư nữa, sao mẹ không mua cho con chiếc đắc tiền hơn, sửa tới sửa lui, phiền quá đi!”.

Mẹ ơi! Lúc ấy con chỉ biết nghĩ tới mình, con chỉ biết nghĩ đến chiếc xe đắc tiền giống như mấy đứa bạn học cùng lớp, mà con đâu thèm nghĩ đến mẹ, mẹ ơi, con phũ phàng quá phải không mẹ?. Như thế đó, mẹ cũng không trách hờn con, mẹ chỉ biết trách mình. Lúc đó, sao mẹ không la rầy con hả mẹ? Sao mẹ không trả lời con rằng: “Nhà mình nghèo quá, tiền đâu mà mua xe đắc tiền để cho con đi học?”.

Mẹ!

Mẹ là tất cả bầu trời

Là vầng nhật nguyệt muôn đời sáng soi

Mẹ là biển rộng mênh mông

Là lòng quảng đại bao dung đất trời.

Có những đêm vì ham vui, con theo bạn bè đi chơi tới khuya mới về. Về đến nhà, mở cửa, con thấy mẹ ngồi trước nhà, mẹ đợi con về. Mẹ ơi! mẹ có giận con không? Lúc đó sao mẹ không đánh đòn con, mẹ không trách mắng con, mà mẹ chỉ hỏi hôm nay con đi chơi với bạn có vui không?…. Làm mẹ, mẹ chỉ biết hy sinh và cho đi, mẹ không cần các con phải đền đáp cho mẹ bất cứ điều gì, miễn sao mẹ thấy con mình sống vui vẻ và hạnh phúc là mẹ an lòng.

Đố ai đếm được lá rừng

Đố ai đếm được mấy tầng trời cao

Đố ai đếm được vì sao

Đố ai đếm được công lao mẹ hiền.

Trong đêm hôm nay, giữa bao người xa lạ con lại nghĩ về mẹ, hình ảnh của mẹ cứ chập chờn trước mặt con. Không biết là đêm nay mẹ có ngủ được không? Mẹ có nhớ uống thuốc không, mẹ có nhớ niệm Phật trước khi đi ngủ không, hay mẹ còn phải suy nghĩ về công việc của ngày mai. Mẹ ơi! Sao con chưa bao giờ nghe mẹ than phiền rằng, mẹ đi làm cực khổ lắm con à, gia đình mình nghèo, con đừng có đua đòi với người khác, khổ lắm con ơi!

Cảm xúc về tình cảm của cha và của mẹ dành cho con thì có bao giờ vơi. Và ngôn ngữ trần gian chỉ tạm gọi là đủ một phần để diễn bày hết công ơn của cha mẹ đối vơi các con. Bởi cha và mẹ là hai nhân vật vĩ đại nhất trong lòng của con. Vậy ngay bây giờ chúng ta đang còn có cha và có mẹ thì chúng ta phải biết trân quý và chăm sóc, kẻo mai này, cha và mẹ không còn nữa thì hối tiếc đã muộn màng.

4.    Con còn có Cha, Mẹ.

Từ khi con bắt đầu bước những bước đi đầu tiên thì phía sau con đã có ánh mắt của cha và mẹ dõi theo. Cha mẹ lo chân con còn yếu, đi không vững, dễ bị ngã, rồi úp mặt xuống đất, con sẽ đau lắm. Cha mẹ là như thế đó. Rồi khi con đến tuổi đi học, cha mẹ phải lo kiếm trường cho con. Mẹ chạy đôn chạy đáo mua bút mực, sách vở cho con, rồi cha mẹ phải làm việc nhiều hơn để có tiền đóng học phí cho con.

Con đến trường, cha sợ con bị chúng bạn ăn hiếp, cha lại lo, từ trước giờ con mình chỉ ở quanh quẩn trong nhà, bây giờ đi học, tiếp xúc với người lạ, nó sẽ bị người ta ăn hiếp, tội cho con tôi quá! Tình của cha dành cho con là thế đó.

Cha dành hết mọi đắng cay

Cho con vị ngọt những ngày ấu thơ

Cha là đỉnh núi mây mờ

Cho con đường rộng bây giờ con đi.

Lớn hơn một chút, con bắt đầu tập tành học theo thói xấu của chúng bạn. Đi chơi với bạn, con cần phải có tiền để bỏ túi, thế là con bắt đầu nói dối với cha mẹ. Ở nhà, cha mẹ cứ nghĩ là con cần tiền để đóng tiền học thêm anh văn và vi tính, cha mẹ chỉ nghĩ con phải đi học nhiều thứ, chứ cha mẹ đâu biết rằng con đang là đứa con lừa dối tình thương của cha mẹ. Nếu cha mẹ biết được điều ấy thì cha mẹ sẽ buồn lắm, phải không cha mẹ?

Con còn có diễm phúc khi được còn có cha mẹ. Tụi bạn có đứa đã mất cha mẹ từ lúc lọt lòng và cũng có đứa ở với cha mẹ được vài năm thì đã trở thành trẻ mồ côi. Tụi nó sống tội lắm. Mới lên năm lên bảy mà phải đi làm thuê làm mướn để kiếm tiền sinh sống. Có lần đi đường, con thấy một cậu bé độ khoảng chín mười tuổi, tay chân gầy guộc, đầu tóc vàng hoe vì nắng cháy, cầm sấp vé số trên tay chìa vào con để con mua giúp. Dừng xe lại, con chào bé và hỏi thăm đôi câu. Con hỏi, em có đi học không? Cậu buồn bã trả lời: “Em không có đi học, mẹ mới sinh em ra thì mẹ bỏ liền hà. Em ở với bà ngoại, em không có giấy khai sinh, làm sao em đi học được”. Mẹ ơi! Khi cậu bé vừa dứt lời thì con thấy lòng mình đau thắt lại. Cuộc đời này, có người còn nghèo khổ hơn gia đình mình nhiều lắm. Gia đình mình còn giàu có hơn họ gấp trăm ngàn lần, phải không mẹ?

Vậy mà con chỉ biết trách biết hờn với cha mẹ, con chỉ biết suốt ngày than thở, sao cha mẹ không giàu có như người ta để con được ăn sung mặc sướng, ra ngoài con sẽ không thấy hổ thẹn với bạn bè. Con lại còn nghĩ, cha mẹ ít học, suốt ngày chỉ đi làm thuê làm mướn, tụi bạn mà biết được chắc con xấu hổ lắm. Cha ơi! Mẹ ơi! Con bất hiếu quá phải không?

Con đây chẳng nói nên lời

Nghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghi

Lạy cha lạy mẹ con quỳ

Công ơn trời biển, đời đời không quên.

Con sinh ra đã không được nhìn thấy cha. Mẹ bảo, cha đã bỏ con từ lúc con nằm trong bụng mẹ. Mỗi lần con nhắc đến cha thì mẹ lại khóc. Và con chỉ biết là mình đã mất cha từ lúc lọt lòng mẹ, rồi con xem mẹ cũng như cha.

Từ nhỏ con chỉ biết có mẹ. Đến trường, bị mấy đứa bạn ăn hiếp, con chỉ biết gọi mẹ, vì mẹ là người thương con nhất trên đời. Mẹ vừa là mẹ của con, mẹ cũng vừa là cha của con. Nhiều đêm, nằm trên giường ngủ, con thấy mẹ lau nước mắt, lúc ấy có phải mẹ buồn, mẹ nhớ cha, phải không mẹ? Nhìn thấy con thiếu thốn tình cảm của cha, mẹ càng thương con nhiều hơn, mẹ cố gắng làm việc thật nhiều để kiếm tiền lo cho con bằng con của người ta, để con khỏi tủi phận mồ côi cha. Ôi tình của mẹ dành cho con thật to lớn vô cùng.

Mẹ mãi muôn đời mẹ của con

Dù Nam Hải cạn, Thái Sơn mòn

Nhưng tình của mẹ luôn chan chứa

Biển lòng dào dạt đã cho con.

Những lúc đến trường, con nhìn thấy mấy đứa bạn có cha có mẹ đưa rước mà con tủi thân. Rồi về nhà, con giận mẹ, mẹ hỏi, con chẳng thèm trả lời. Con bắt đầu ít nói chuyện với mẹ hơn. Con lầm lũi, chẳng thèm quan tâm đến mẹ. Những lúc ấy, mẹ cũng chẳng biết nói cùng ai. Mẹ nghĩ, mọi chuyện cũng do mình, trách ai bây giờ. Mẹ ơi! Có phải vì con mà mẹ im lặng, có phải vì con mà mẹ nén đau thương vào lòng, để tiếp tục sống, để lo cho con đến ngày lớn khôn và trưởng thành. Bao năm qua mẹ đã vì con mà sống, mẹ đã vì con mà bương chải với đời, có phải mẹ đã cười vui với đời vì trên cuộc đời này còn có con bên cạnh.

Mẹ là ánh sáng bầu trời

Hy sinh trọn cả cuộc đời cho con

Dẫu rằng hơi sức tàn mòn

Nhưng tình của mẹ vẫn đượm tròn thiết tha.

Cha mẹ là thế. Người đã lo lắng và động viên an ủi con trong những lần con vấp ngã trên đường đời. Mãi cho đến hôm nay, giữa khung cảnh ấm áp này, con mới có thể cảm nhận được sự hy sinh và tình thương yêu vô bờ bến mà cha, mẹ đã dành cho con. Vậy mà, đau đớn thay nhiều năm qua con đã hửng hờ với cha mẹ. Cha ơi! Mẹ ơi!. Con sẽ luôn là những đứa con ngoan hiền của cha và của mẹ. Con sẽ mãi mãi bên người!

5.    Mồ côi.

Giờ đây! Khi cha mẹ không còn ở bên con thì con mới thật sự cảm thấy hụt hẩn và lo sợ cho tương lai của mình. Từ trước đến giờ, con cứ nghĩ rằng cha mẹ sẽ ở mãi bên con, cho đến khi con lìa cõi đời này, nào ngờ, giờ đây cha mẹ đã rời xa con. Con biết phải làm gì đây, để con có thể được ở mãi bên người?

Những lời nói yêu thương ngọt ngào của cha mẹ ngày nào dành cho con đã không còn nữa. Giờ đây, khi đau bệnh, con không còn được mẹ nấu cháo cho con ăn. Sáng sớm con không còn nghe mẹ nói những lời yêu thương: “Hôm nay con của mẹ đi học ngoan nha, trưa nay mẹ sẽ đến trường rước con. Hay hôm nay con nghỉ học, mẹ sẽ dẫn con về thăm bà ngoại. Và nhiều nhiều nữa những lời yêu thương mà mẹ đã dành cho con.”

Năm xưa tôi còn nhỏ

Mẹ tôi đã qua đời

Lần đầu tiên tôi hiểu

Thân phận trẻ mồ côi.

 

Quanh tôi ai cũng khóc

Im lặng tôi sầu thôi

Để dòng nước mắt chảy

Là bớt khổ đi rồi….

Độ nhỏ tôi không tin

Người thân tôi sẽ mất

Hôm ấy tôi sững sờ

Và nghi ngờ trời đất.

Từ nay tôi hết thấy

Trên trán mẹ hôn con

Những khi con phải đòn

Đau lòng mẹ la rầy.

 

Kìa nhà ai sung sướng

Mẹ con vỗ về nhau

Tìm mẹ con không thấy

Khi buồn biết trốn đâu.

Hoàng hôn phủ trên mộ

Chuông chùa lạnh rơi rơi

Tôi thấy tôi mất mẹ

Là mất cả bầu trời.

Ngày xưa, con hay bắt cha làm ngựa cho con cỡi trên lưng, con hay đòi cha chạy xe đạp chở đi khắp xóm làng, cha đi đâu con cũng đòi theo. Thương con, cha luôn chiều chuộng, vì cha sợ con buồn. Cha bảo, mai này con lớn, ăn học thành tài thì cha sẽ hết lo cho con. Cha ơi! Làm sao con quên được những lời mà cha đã dạy khuyên. Những lần con bị bệnh, sốt, nằm trên giường mấy ngày liền, mặc dầu cha không thể hiện sự lo lắng giống như mẹ, nhưng cha cứ bảo mẹ rằng: “Bà coi chăm sóc thằng nhỏ nha; tui đi làm kiếm tiền mua thuốc cho nó.” Cha ơi! Con đã vô tình nghe được lời của cha nói với mẹ. Những lúc ấy, con mới thật sự biết thương cha nhiều hơn. Nhưng giờ đây con tìm đâu ra lời nói ấy, cha ơi!

Còn đâu?

Cha cho con trọn cuộc đời

Tấm lòng cao cả trong lời dạy khuyên

Tình cha nghiêm nghị thiêng liêng

Cho con lẽ sống giữa miền trần gian.

Những ai đã không còn có cha, có mẹ trên đời thì mới cảm nhận được thân phận của kẻ mồ côi. Mất cha mẹ rồi, ngôi nhà của mình lạnh lẻo trống vắng làm sao, lời nói ngọt ngào quen thuộc của mẹ, lời nói trầm bỗng ấm áp của cha ngày nào, giờ đã không còn nữa. Con lại nhớ đến những bữa cơm của gia đình mình, được ngồi cạnh cha mẹ, được nghe cha mẹ kể chuyện tình yêu ngày xưa của cha và mẹ. Và con còn được nghe cha mẹ khuyên răn, dạy bảo mỗi khi con ngỗ nghịch, giờ con tìm đâu ra những ngày tháng ấy.

Khi chúng ta đã không còn có cha, có mẹ bên đời thì chúng ta mới cảm nhận được những điều thiêng liêng nhất mà cha, mẹ đã dành cho chúng ta. Phải chăng, đời là những chuỗi ngày lo toan, những chuỗi ngày vất vả và những chuỗi ngày không ngừng nghĩ cho sự nghiệp và công danh lợi dưỡng của bản thân. Những lúc con ngỗ nghịch, mẹ rầy, cha đánh đòn, phải chăng đó là tình thương, phải chăng đó là sự ghét bỏ? Giờ đây con đã hiểu! Cha ơi! Mẹ ơi! Giờ đây con mới biết chỉ có cha, mẹ mới là người thương yêu con nhất trên cuộc đời này!!!