Là một Thái tử đã trưởng thành và yên bề gia thất, dù sống một cuộc đời quá đầy đủ: nào chức tước danh vọng, nào lâu đài cung điện, nào đàn ca múa hát, nào vợ đẹp con ngoan, nhưng Thái tử Tất Đạt Đa vẫn thấy lòng mình nặng trĩu bao nỗi băn khoăn, thắc mắc. Ngài thấy cảnh đời Ngài đang sống đây không phải là hạnh phúc chân thật, mà là giả dối, mê muội, chỉ làm cho kiếp sống thêm nặng nề đau khổ. Ngài thấy cần phải tìm một lối thoát, một cuộc sống chân thật, có ý nghĩa và cao đẹp hơn…

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Hỡi Nhơn loại!.. quay quần.. trong thống khổ.
Hỡi cõi đời!.. vạn cổ.. chứa sầu thương.
Hỡi sanh linh !..chìm đắm.. mãi đêm trường.
Cảm nghe chớ !…tiếng trần gian.. đang hấp hối.

Những kiếp sống.. kéo lê.. trong tâm tối.
Những mảnh đời… trôi nổi.. giữa sông mê.
Những con tim.. quằn quại…. bởi ê chề.
Cảm nghe chớ… tiếng não nề.. không dứt.

Muốn thoát khổ.. nhưng chúng sanh.. bất lực.
Vì vô minh… nghiệp chướng.. mãi đa mang.
Thương muôn loài… ta quyết bỏ.. Giang sang.
Lìa ngôi báu.. để đi tìm.. chơn lý.

Đời ảo ảnh.. có gì… đâu thú vị.
Kiếp vô thường… tâm trí mãi… sầu đau.
Làm sao quên…cái tiếng khóc.. ban đầu.
Là đánh dấu…một kiếp người… đầy nước mắt.

Ta quyết sẽ.. dấn thân… trong bụi cát.
Vì cuộc đời.. mây bạc… giữa trăng sao.
Ta ra đi… ta ruồng bỏ… ngôi cao.
Ta không muốn… anh hào… bằng kiếm nhọn.

Đường cứu thế… từ bi… Ta đã chọn.
Chiếc ngai vàng… nhỏ mọn… ấy mà chi.
Trên chông gai… ta sẽ… để chân đi.
Lấy đất… làm giường… cỏ cây.. làm aó.

Ta sống… với hạt cơm… người dạ thảo.
Tiếng kêu thương…thế giới… não vô cùng.
Lòng từ bi.. muốn xóa bỏ… lao lung.
Giúp Nhơn loại… thoát Hải Hùng… Vĩnh viễn.

Ta không muốn… làm một… người chinh chiến.
Lăn bánh xe… muôn bãi chiến… tan thương.
Nhìn tử binh… lăn lóc… giữa sa trường.
Lưu hận lại… muôn đời… trương sử máu.

Ta xa lánh… trần gian… đầy huyên náo.
Lìa phụ hoàng… ngôi báo… với thê nhi.
Hỡi người thân!.. hãy gắng… chịu chia ly.
Trải sương gió…ta đi… tìm giải thoát.

Ta không ở… giữa ngai… vàng điện các.
Nhìn thời gian… phủ bạc tóc… người thương.
Vẻ Mỹ miều… tàn tạ… lắm thê lương.
Mà Ta chẳng… có phương gì… cứu giản.

Đừng để nhỏ… một giọt… sầu bi cảm.
Đừng kêu lên…một tiếng gọi… trung thành.
Các người ơi!.. Ta cắt… mái tóc xanh.
Tầm phương thuốc… cắt ái Hà… khổ ai.

Kiền Trắc ơi!… hãy vươn mình… mạnh sải.
Để đưa Ta… qua khỏi ải… tan thương.
Ngày mai đây… sẻ được đạo… chơn thường.
Hãy hăng hái…. vượt muôn đường.. gió bụi.

“Đây thanh kiếm chưa bao giờ hoen máu.
Áo Hoàng vương chưa nhuốm bụi sa trường.
Trả tất cả trở về cho vũ bão.
Đêm giả từ gói trọn một tình thương.”

http://www.chuavanduc.vn/userfiles/cattoc-xuatgia(1).jpg